Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Những huyết cầu Tổ quốc


Những huyết cầu Tổ quốc

Xin lỗi con!
Khi hôm qua ôm con
Có một phút giây, ba chợt siết con vào lòng hơi mạnh
Ba làm con đau!

Bởi hôm qua
Ba đọc câu chuyện về đồng bào mình - những huyết cầu Tổ quốc.
Máu lại tuôn...,xô dập, mảnh ván tàu...
Con ơi
Ba sẽ kể con nghe
Câu chuyện những ngư dân
Đang hóa thân thành hồng cầu để Trường Sa, Hoàng Sa
Vẫn là thịt trong huyết hình Tổ quốc

Con phải khắc tâm
Câu chuyện những bạch cầu: là 74 người lính Việt Nam chết giữa Hoàng Sa.
là 64 người lính Việt Nam chết giữa Trường Sa.
Những con số sẽ không là con số
Khi ngẩng đầu: Tổ quốc 4.000 năm.
Mỗi con đường - mạch máu đất nước mình
Vết thương đạn bom vừa yên trong đất
Vọng phu còn trên nét mặt mồ côi.

Nhưng những mũi tàu vẫn xẻ trùng khơi
Nơi sóng rẽ cũng là nơi máu chuyển
Và trong mỗi người Việt mình có mạch máu nối liền với biển
Mạch máu này con phải thấy bằng tim
Nếu một ngày sóng nộ, cường lên
Giữa lòng Việt bốn nghìn năm cũng dậy.

Thứ lỗi cho ba
Khi bài thơ đầu đời cho con không thể bình yên!
Có kẻ lăm le cướp biển nước mình
Đất nước bốn nghìn năm trên sóng.
Đừng quên: sau lời thề, lông ngỗng...
Giai nhân, huyết ngọc đổ bên trời.

Một ngày
Khi con nếm trên môi,
Con sẽ thấy máu mình vị mặn.
Bởi trong máu luôn có phần nước mắt
Ta hiểu căm thù, ta biết yêu thương.
Con sinh ra rạng rỡ một huyết cầu
Của đất nước bốn nghìn năm không ngủ
Để điều này lớn lên con hiểu
Bây giờ, ba phải kể cùng con.

Thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên

Nhà Tình Thương



Th năm, ngày 20 tháng chín năm 2012

Chuyện ngắn của Đàm Hà Phú.

 ...
Ông ngay trước nhà tôi, kch đi din. Người ta gi ông là ông Hai. Ông xut thân trong xóm nhưng b đi mt thi gian lâu ri. Nghe nói ông có khong hơn ba bà v và khong gp đôi chng đó đa con, nhưng trong xóm ch biết ông mt mình, nhng bà v và nhng đa con đâu đó nơi ông đã đi qua, đâu đó trong quãng đi lang bt ca ông. 

V già ông v cùng mt người em nghin rượu cái chòi lá ct tm b trên miếng đt còn trng trong xóm, người em chết đi ông vn tiếp tc đó và nhang khói. Vì ông là cư dân lâu đi ca xóm nên phường xét hoàn cnh và chi tin xây cho ông mt căn nhà tình thương trên mnh đt đó, vy là cui đi ông li có căn nhà, tuy nh vn khang trang hơn cái chòi lá ngày nào.

Ông Hai lúc hin thì thit hin, trong xóm ai cn gì ông cũng lăn vô giúp, chưa kêu đã ti, cho tin ông không ly, mi cơm thì ông ăn, ông hay đi lòng vòng chc my đa con nít cho chúng cười, con nít c xóm thường t tp nhà ông, có đa ăn ng luôn đó. Ông Hai lúc d thì cũng thit d, nhà nào đ con nít khóc lâu quá ông cũng qua la, thng nào chy xe nhanh trong hm ông xách cây ra rượt, đêm rnh ông đi lòng vòng canh ăn trm, nhc chng my nhà quên đóng ca hay khóa xe. Người ta quen vi ông Hai đến ni ba nào vng tiếng chc lưỡi chc my đa con nít ca ông là nghe bun bun. 

Căn nhà ông không bao gi neo đơn, lúc nào cũng có ít nht mt đa con ca ông t đâu đó v chung, cơm nước cho ông, trong xóm biết được ba đa, còn vài đa na thnh thong ghé chơi, làm ly rượu ri cho ông ít tin. Nhng đa con ca ông tính nết khác nhau, chúng ít hc và lăn lóc ra đi, làm đ th ngh đ sinh nhai, có đa cũng ưa rượu chè, nhưng tt thy chúng đu ging nhau mt đim: chúng cc kỳ l phép và luôn giúp đ người khác mt cách tn tâm, c xóm đu thương chúng.

Mt ln cách đây my năm, ông Hai thy mt đôi v chng tr t Vĩnh Long ch theo mt đa con trai nh bng xe máy lên Sài Gòn lang thang tìm ch tr, thy h vt v li l phép nên ông thương, ông đem h v nhà, nhn là con, xưng tía, vy là đi gia đình ông li có thêm mt gia đình nh, sng lung nhúc trong mt căn nhà cp bn nh xíu, phía trước có gn tm bin: Nhà Tình Thương. Gia đình nh kia vi ông được my năm, sanh thêm mt thng con trai na, đt tên là thng Lc, có my đa nh trong nhà như chn rn thêm, ba ăn nào nhà ông cũng ta mùi thơm phc, mùi tình thương.

Ba má Lc cũng như my đa con ông, cũng l phép, cũng luôn giúp đ người khác mt cách tn tình, chúng đi đãi vi ông nht mc kính trng, người ngoài nhìn vào tưởng tía con thit. C hai đu siêng năng, làm ngày làm đêm, nhn đ v nhà làm thêm nên sau my năm đu nhà ông cũng dư được trăm triu, mi xin phép ông Hai lên Bình Chánh mua cái nhà nh ra riêng. Ba nhà nó đi, c xóm ph vô giúp, mi người cho ít món đ v nhà mi. Ông Hai nhìn theo my đa nh mt lưng tròng. 

Hôm qua thng Lc đin thoi v, nói nhà mi không mát bng nhà ni, hi ông ni ăn cơm chưa, con mun v ng vi ông ni. Có vy thôi mà ông cười hoài, nước mt chy trên khuôn mt nhăn nheo thi gian, lm bm : cha mày, rut rà gì đâu mà kêu ni ni ngt ngay.


Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh


Câu chuyện này mình đọc được ở đây, đem về cất giữ và chia sẻ.

Chị là người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, hôm nào cũng vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn.
Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo: Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai tôi nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.
Chị mang theo con trai đến. Trên đường nói với nó rằng: Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm giúp việc là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.

Khách khứa đến mỗi lúc một đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng rãi và tráng lệ. Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận, không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng, chị cũng tìm ra được cách: đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh riêng của chủ - đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 chiếc xúc xích vừa mua vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với con: Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn "căn phòng dành cho nó" thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ hơn bất cứ nơi nào mà nó từng được chiêm ngưỡng. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát... tự mừng cho mình.

Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: Không biết nó đã chạy đi đằng nào... Ông chủ thấy chị làm thuê có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm. Qua phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: Cháu nấp ở đây làm gì? Cháu biết đây là chỗ nào không? Thằng bé hồ hởi: Đây là phòng dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai ngồi đây ăn cùng với cháu cơ!
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, bèn nhẹ nhàng ấm áp nói: Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang vào phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự. Thằng bé mở cửa. Ông bước vào: Nào, chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rấm rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ... Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến nhẹ nhàng gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ. Tất cả đều thật chân thành, thân ái!

Nhiều năm tháng qua đi, cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp cao trong xã hội. Và cậu không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều đặc biệt đã ở lại trong lòng người đàn ông đó: Ông chủ nhà năm xưa đã nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào...

VÒNG TRÒN HOÀN HẢO

12/2/2012: Thùy Linh sưu tầm tặng chúng ta bài này:
Nguồn: chungta.com
Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó rất tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình bị mất đi một góc lớn hình tam giác. 
Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang toả sắc bên đường, nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ… 
Một ngày kia nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng tròn thấy rằng, cuộc sống khác hẳn đi khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi. 
Bài học về cái vòng tròn cho chúng ta thấy được rằng, đôi khi con người ta mất đi thứ gì đó thì lại trở nên hoàn hảo. Người có tất cả mọi thứ trên đời lại là kẻ nghèo túng. Đã là “nhân” thì sẽ “vô thập toàn”. Điều quan trọng là, bạn phải biết chấp nhận sự bất toàn ấy giống như một phần tất yếu của cuộc sống. Chưa hoàn mỹ là cơ hội để bạn cố gắng, ước mơ, hy vọng chứ không phải là lý do để bạn tự dằn vặt về thất bại của mình. 
…biết quan tâm đến những người xung quanh
Quan tâm tới một người không đơn giản chỉ là việc xem người ấy sống thế nào, tiền có đủ tiêu hay không. Điều quan trọng nhất chính là sự yêu thương xuất phát từ tâm hồn, là biết cách khơi dậy lòng tin cho người khác. Nên nhớ rằng, đôi khi những lời nói vô cùng bình dị lại tràn vào và khoả lấp khe nứt của trái tim con người. Quan tâm tới người khác chính là cách làm cho tâm hồn bạn “giàu có” thêm.  
…biết giúp đỡ người khác
Đơn giản như việc giúp một bà cụ hay một em nhỏ qua đường, cho ai đó đi nhờ xe, chép hộ bài cho nhỏ bạn bị ốm… Hãy làm điều đó một cách vô tư và không mong chờ được đền đáp. Hãy nghĩ rằng sẽ có lúc bạn rơi vào tình trạng đó và cần sự giúp đỡ. 
…biết xem trở ngại là cơ hội
Cuộc sống có những ngả rẽ, những bước ngoặt mà ta không thể ngờ được. Gục ngã hay đạt được thành công nhờ trở ngại, tất cả phụ thuộc vào bản thân bạn. Bạn sẽ không thể khám phá ra được rằng, mình có tài “chèo lái” nếu công ty không lâm vào cảnh khó khăn về tài chính. Bạn sẽ không thể khám phá ra được rằng, mình có thể trở thành ca sỹ nếu không bị “ép” lên hát trong buổi biểu diễn văn nghệ toàn trường. Cuộc sống bao giờ cũng là bắt đầu. Trở ngại nhiều lúc chính là cơ hội để bạn khám phá bản thân. 
…biết tự tin
Tự tin là chìa khoá của thành công. Hãy thử hình dung một buổi phỏng vấn xin việc sẽ như thế nào nếu bạn trả lời câu hỏi bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nói run rẩy? Chắc chắn kết quả sẽ rất tệ. Mỗi người chúng ta đều có một “bản ngã” riêng, tự tin với bản thân cũng có nghĩa là giữ cho mình một nét khác biệt. Điều này luôn đặt mình vào những cơ hội mới để có dịp thể hiện bản thân.  
…biết tha thứ
Tôi không thể quên được câu chuyện về “cái bao giận hờn”. Chuyện kể rằng, vị thầy giáo nọ khuyên các học sinh của mình, hãy ghi tên tất cả những người mà cho đến giờ các con chưa thể tha thứ lên những củ khoai tây, sau đó bỏ chúng vào một cái bao. Mỗi người tương xứng với một củ.  
Thêm nữa, phải luôn để mắt, đặt nó ở những nơi dễ thấy nhất và mang chúng theo dù đang làm bất cứ chuyện gì. Ai cũng cảm thấy thật nặng nề và phiền toái khi lúc nào cũng phải mang kè kè bên mình một “gánh nặng” như vậy. Hơn thế nữa, qua một tuần những bao khoai tây đó đã dần bị thối rữa. 
Vị thầy giáo đã cho ta hiểu được cái giá phải trả khi luôn mang theo những nỗi giận hờn, buồn phiền và bi quan bên mình. Chúng ta cứ nghĩ rằng, tha thứ là một món quà mà ta dành tặng cho người khác, nhưng thực chất lại là món quà dành tặng cho chúng ta. Hãy biết cách tha thứ, đó chính là món quà quý nhất mà cuộc sống mang lại cho bạn. 
…biết sống hết mình và dám trả giá
Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều là những giai đoạn đẹp nhất nếu chúng ta biết sống hết mình, biết trân trọng từng khoảnh khắc được sống. Thời gian không chờ đợi một ai. Do đó, đừng giữ mãi trong đầu ý nghĩ rằng: “Mình sẽ làm việc đó vào ngày mai”.  
Cuộc sống luôn đầy rẫy những bất trắc, không ai có thể biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Trân trọng từng khoảnh khắc sống và làm hết khả năng của mình bạn sẽ không phải rơi những giọt nước mắt hối tiếc. Sống hết mình cũng là cách trả giá cho những gì đáng giá đấy bạn ạ. 
…biết đứng dậy sau vấp ngã
 Ngọn trúc oằn mình dưới sức mạnh của gió nhưng rồi lại bật thẳng lên đầy kiêu hãnh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mỗi người chúng ta đều mang trong mình tính cách của ngọn trúc. Đấy là điều chắc chắn.  
Vấp ngã không phải là cách để bạn từ bỏ ước mơ, hy vọng. Đấy là “cơ hội” để bạn nhìn lại chính mình và rút kinh nghiệm cho lần sau. Hãy thay đổi thái độ của mình sau mỗi lần gặp thất bại. Thời gian không chờ đợi một ai nhưng không bao giờ là quá muộn. Khởi đầu hay kết thúc là do chính bạn. 
 …biết yêu thương
Yêu thương vô điều kiện. Bạn đã bao giờ làm được điều đó chưa? Hay lúc nào cũng chỉ muốn người khác yêu mình, muốn “nhận” tất cả mà không muốn “cho” đi chút gì? Cuộc sống thật kỳ diệu, không ai có tất cả nhưng cũng không ai mất tất cả. Những nỗi đau sẽ dịu đi rất nhiều nếu được hàn gắn bằng sự yêu thương. Yêu thương chính là dang tay đón nhận những xúc cảm tuyệt vời do cuộc sống mang lại. 
Cuộc sống là những chất liệu thô mà chúng ta là những người nghệ sỹ. Nhào nặn chúng thành một tuyệt tác hay biến chúng thành một tác phẩm thô kệch đều tùy thuộc vào chúng ta”. Chúng ta học được gì từ cuộc sống? Xin thưa rằng: Nhiều vô kể!  
Nhưng điều quan trọng nhất không phải là việc đọc vanh vách những điều đó lên, mà là thái độ và quan điểm của chúng ta trước những điều mà cuộc sống mang lại. Hãy để những “món quà vô giá” ấy thanh lọc tâm hồn bạn, để sống tốt hơn và tận hưởng hạnh phúc diệu kỳ.